
Tôi viết entry này để tặng Việt Nga (sau đây sẽ là VN), một người bạn tôi quen chưa lâu nhưng thời gian cũng đủ để bọn tôi có thể có những câu chuyện cởi mở và thẳng thắn với nhau.
Lại nhớ chuyến đi Đường Lâm cách đây gần 2 tháng, ngày 19/8/2006 là ngày bọn tôi gặp mặt lần đầu tiên. Thực ra thì trước đó tôi cũng đã nghe ông bạn bóng gió về một bà chị làm kiểm toán, tuy suôt ngày số với má nhưng cũng thích đua đòi nhiếp ảnh lắm. Ngày hôm đấy lại mưa nữa, tôi ngán ngẩm chờ đợi cùng thằng em gần 30 phút ở sân Mỹ Đình để gặp CHỊ-VIỆT-NGA đon đả 1 câu là trời mưa tắc đường quá, hờ hơ, OKI thôi.
Gần 5 chục cây số rồi cũng qua một cách mệt nhọc, bọn tôi đến được làng Đường Lâm. Lúc trú mưa tại cổng làng Mông Phụ cũng là lúc của những câu chuyện làm quen đầu tiên. Ấn tượng đầu tiên của tôi về VN là nói quá nhiều và nói quá nhanh. Tôi thì cũng nói nhiều nhưng lại không thích người nói nhanh, những người này tạo cho tôi một ấn tượng là không sâu sắc và đôi khi là có phần hời hợt. Nhưng mặc kệ, tôi cũng có quan tâm làm gì đâu, đây là bạn của thằng bạn mà!

Vậy là tôi quen thêm một người bạn mới đồng thời trong list friends 360 của tôi cũng thêm một người.
Càng có cơ hội tiếp xúc nhiều (tất nhiên vẫn qua ông bạn thanhvu, tôi không đánh bánh lẻ đâu nha

), tôi nhận ra ở con người VN nhiều điểm khá thú vị. Tuy là dân ngoại thương nhưng mà đầu óc cũng phong phú lắm, chứ không chỉ loanh quanh mấy con số ĐÔLA hay Ơ-RÔ nhàm chán. Một con người tuy nói nhiều nhưng nội tâm cũng sâu sắc quá đỗi. Tôi nhớ có lần nói chuyện với VN qua chat, cũng khuya lắm rồi, không hiểu thế nào lại nhắc đến papa VN, tôi đã ứa nước mắt khi đọc những dòng tâm sự của VN trên blog...
Những lần cà phê sau này, tuy ít ỏi thôi nhưng cũng là nhưng cũng là những lần gặp gỡ thú vị. Hôm đi chợ Đồng Xuân chụp ảnh rồi lại về Năng nói chuyện, vui quá đi thôi.
Hôm nay lại ngồi cà phê, ở Nhân Hàng Hành, không phải để chụp ảnh mà coi như là một buổi chia tay nhẹ nhàng trước lúc tiễn VN làm việc ở Sing. Tôi không được vui vì những lý do cá nhân riêng nhưng nói chuyện xong, cởi mở tấm lòng với bạn bè, tôi cũng cảm thấy như trút đi được phần nào sự muộn phiền. Tôi hay tự tin mình là người mạnh mẽ vậy, nhưng cũng có những lúc có ai thấu được lòng tôi đâu. VN là một trong những người mà tôi không hề cảm thấy e dè khi chia xẻ những cảm xúc thật của mình.
Tạm biệt VN, chúc chị luôn thành công trên con đường của mình, em sẽ không gọi chị là "gà Công nghiệp" nữa đâu, chắc chắn thế.

Hẹn gặp lại trong một ngày không xa!!!