Gió mùa tràn về miền Bắc cũng là lúc những đợt "mưa Huế" đầm đìa trên dải đất miền Trung này. Có lẽ danh từ này phải được đưa vào từ điển như một khái niệm riêng biệt bởi tính đặc trưng và độc nhất của nó.
Lâu lắm rồi, tôi mới có dịp về thăm Huế vào những dịp đặc biệt như thế này. Không khí trở nên bão hòa hơi nước cộng với mùi ẩm mốc do mưa kéo dài khiến những người vốn khỏe mạnh như tôi cũng cảm thấy sụt sịt, một không khí ảm đạm.
Suốt mấy ngày ở đây, hầu như tôi chẳng ló mặt ra ngoài, chỉ quanh quẩn
trong nhà rồi lại Yahoo Messenger. Thực ra thì việc này nằm ngoài kế
hoạch của tôi vì không đặt được vé đi Sài Gòn đám cưới ông bạn vàng.
Nhưng hóa ra như thế lại hay, vừa có thêm thời gian thăm bố mẹ và ngẫm
nghĩ về Huế trong những ngày mưa này.
Người dân Huế vẫn vậy, cần cù và lam lũ. Những o, những mợ vẫn cần mẫn
với những gánh hàng rong. Những bác xích lô vẫn còng mình theo những
vòng quay hối hả, tất cả đều vị sự mưu sinh hòng thay đổi cuộc sống khốn
khó này.
Tôi gặp ông già sửa xe đạp ở ngã 6 nhà hát lớn khi tôi còn bé, hơn 20
năm sau ông vẫn vậy, vẫn chỗ ngồi ấy và dáng người ấy. Với đôi chân một
bằng da thịt còn cái kia thì bằng gỗ buộc cao su, ông vẫn miệt mài với
vỏn vẹn hộp đồ nghề chữa xe cho mọi người. Tôi lân la hỏi chuyện ông về
sự vất vả cực nhọc này, ông chỉ cười xòa: "Đói thì vẫn cứ phải làm
thôi, không làm lấy chi mà ăn!" Định hỏi thêm về gia cảnh ông nhưng thấy
không tiện lại thôi. Ông cười xuề xòa: "Ảnh của tui có lẽ giờ ở khắp
Nga, Âu, Mỹ rồi, bọn Tây chụp ảnh tui nhiều lắm!"