PHẦN 1
PHẦN 2
Xong việc ở quê, chúng tôi lên đường trở về Huế luôn. 12h10, tôi uể oải lim dim ngủ, có lẽ mấy chén rượu suông hồi nãy lại hành hạ cái dạ dày của tôi rồi. Tôi chỉ lơ mơ nhớ rằng 100km tiếp theo xe đi rất chậm, chiều tỉnh dậy hỏi anh lái xe mới biết là quãng đường từ Hà Tĩnh đến Kỳ Anh, CA bắn tốc độ dữ lắm, chỉ len men 45km/h mà thôi.
Qua Ròn khoảng chừng mấy chục km, chúng tôi rẽ về phía Tây theo đường Phong Nha-Kẽ Bàng chừng 10km để chạy trên đường Trường Sơn. Thời chống Mỹ, đây là tuyến đường huyết mạch nối tiền tuyến phía Nam và hậu phương phía Bắc. Hơn 30 năm sau, tôi được đi trên con đường này, nay đã đường hoàng và đẹp lắm. Xe cứ bon bon 100km/h, ít người và xe cộ qua lại lắm, lác đác chỉ có mấy chú chăn bò với mấy anh xe cải tiến qua lại mà thôi. Chút nắng quái cuối chiều len lỏi qua kẽ lá, tôi nhiu mắt và lại lan man nghĩ mơ hồ...
Thoáng chốc đã đến địa phận tỉnh Quảng Trị, một đề nghị rất hay của anh lái xe là đi thăm nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn được chúng tôi hưởng ứng nhiệt liệt. Không lẽ đi đường Trường Sơn mà không thăm một địa danh quá ư nổi tiếng này, ngay giữa chảo lửa Quảng Trị hơn 30 năm trước.
Nghe mọi người nói đã nhiều nhưng thực sự cảm giác của tôi khi đến đây cũng không khỏi choáng ngợp. Không khí buổi chiều tà lành lạnh, sự uy nghiêm nơi chốn an nghĩ của biết bao chiến sĩ hữu danh và vô danh khiến một ai khi đến đây đều nghiêng mình kính cẩn, cầu cho linh hồn các anh yên nghỉ và linh thiêng phù hộ cho tổ quốc này.
(Hồ nước phía bên trái lối vào, tương truyền là không bao giờ cạn)
(Điện khánh tiết, đối diện hồ nước)
(Ánh chiều tà trên nghĩa trang)
(Đường lên đài tưởng niệm)
(Nơi các anh yên nghỉ)