Wednesday, November 22, 2006

Ký sự Trường Sơn, phần 1




Còn 2 ngày nữa mới đến nghỉ cuối tuần nhưng tôi đành phải lặng lẽ "chuồn" về quê, 50 năm giỗ ông nội! (Hậu quả của việc "chuồn" tôi sẽ đề cập sau.)



13h30 đến bến xe Nước Ngầm, nhảy lên con xe Hà tĩnh - Hà nội, nghê nga một hồi thì xe cũng chuyển bánh, tôi nhìn đồng hồ: 14h10. Bảy tám năm ở HN, dù tôi cũng đã quá quen với những chuyến đi như thế này nhưng mỗi lần lại là mỗi cảm xúc khác biệt. Chạy được khoảng 5km thì xe tắt điều hòa, thả mặc cửa cho những con gió lùa khói bụi quện vào mấy vị khách "đáng kính". Lim dim mơ màng, tôi thả đầu óc theo những ý nghĩ vẩn vơ, không định hướng và đan xen lẫn nhau.



Đi xe khách cũng biết lắm chuyện khôi hài. Cậu lơ xe kia té ra không phải là tay chuyên, té ra chỉ là trường cậu học ở HN cho học trò nghỉ ăn theo APEC, cậu tranh thủ về quê và lăng xăng làm chân phe vé cho người hàng xóm chạy xe mà thôi. Phương châm của nhà xe là: nhét, nhét nữa, nhét mãi, khi nào xem đến bến cuối cùng thì thôi. Mà mình đã chấp nhận chuyện đi xe khách rồi thì có ngồi chen chúc một tí âu cũng là lẽ thường!



Xe đến Ninh Bình, anh tài tranh thủ bắt khách dọc đường, không chừng lại có mấy anh "bồ câu trắng" đứng đấy. Oạch, chết rồi, không khéo thêm được mấy mươi ngàn tiền khách thì lại nộp lại cho mấy anh thôi. Nhà xe kiên quyết không chịu cảnh ấy, nhấn ga vào số, tăng hết tốc độ. Tôi ngồi trên xe cứ tưởng là mình đang tham gia vào vòng đua F1, có khác là cậu lơ xe luôn mồm thò ra khỏi cửa mà hò hét người bên đường: "zô zô zô, hò hố hô ô ô ô...." Chắc là số tôi còn cao lắm nên không phải chứng kiến cảnh này lâu, chừng 10km thì mấy anh "bồ câu" tha cho bọn này. Xe túc tắc đến cầu Bến Thủy, tôi xuống xe và nhìn đồng hồ: 20h15'. Bố tôi từ Huế ra đến Vinh từ 4h, đã ngồi chờ tôi ở nhà bác tôi từ lâu. Ăn vội bát cơm rồi hàn huyên câu chuyện mãi đến hơn 1h sáng mới ngủ. Sáng mai lại lên đường.



Hết phần 1, đón xem phần 2: WTO và APEC tác động như thế nào đến người nông dân.

4 comments:

phuketcau (slab) said...

1. Về quê thì phải đi xe Hà Nội - Hà Tĩnh chứ ông định đi đâu thế?
2. Nên đi xe đỏ của HN Transerco: không bắt khách linh tinh, đủ khách thì không được bắt thêm. Hồi trước tôi nhẹ dạ đi xe ngoài từ Diễn Châu về Hà Nội, kết quả bị bán ở gần Ninh Bình :((
3. Dân lái đi đến Ninh Bình thường không dám đi nhanh vì ở đây rất hay bị bắn. Hè vừa rồi cơ quan tôi đi Cửa Lò chơi cũng bị dính ở Ninh Bình mất gần tiếng đồng hồ.
4. Việc bác tài mở cửa xe ca hát là rất vui, nhưng như thế là vi phạm luật :P
(Phần hai có vẻ sẽ rất hấp dẫn, nhưng ông không định viết về Trường Sơn à?)

kiemchacsu said...

@Hoan: Úi trơì ơi, tôi đi xe đi Transerco rôì, nhân xét:
Ưu: chạy có điêù hòa
Nhươc: vẫn bắt khách và dồn chỗ như thường, giá thì cao hơn mà chỉ đi đến bến xe Vinh thôi. Nhà bác tôi ở bên kia cầu Bến Thủy, không lẽ thêm 10K tiền xe ôm???
Ký sự Trường Sơn là tên chung của loạt này, tao sẽ viết về nó sau.

oops said...

tao không biết"Bồ câu trắng" hợm hĩnh quá:D

Tụ†Tú† said...

ho`ho`ho` Zui