Saturday, February 28, 2009

Trở lại mái trường xưa...


Có những điều tưởng như sẽ chìm vào quên lãng nhưng thực ra không phải vậy, nó chỉ chực chờ cơ hội để rồi một ngày nào đó lại làm mình bừng tỉnh với những kí ức từ những thuở xa xa lắm. Tôi đang nói đến mái trường cấp 1 của tôi, thường gọi là 'thực nghiệm' nhưng thực ra tên chính thức của nó cũng khá dài. Thôi thì cứ tạm xài cái tên này vậy, nôm na là trường học với các phương pháp tư duy mới (so với thời bấy giờ, khoảng năm 86-87 gì đấy).

Tôi cũng không hiểu sao tôi lại cảm thấy gắn bó với cái ngôi trường này thế, hơn cả trường Quốc Học Huế những năm tôi học cấp 3 hay trường chuyên Nguyễn Tri Phương những năm cấp 2. Có lẽ ông giáo sư Hồ Ngọc Đại cũng có cái lí của ông khi giới thiệu chương trình này vào thời ấy. Tôi vẫn luôn tin tưởng rằng những kiến thức tưởng như là 'quá tầm' lúc ấy cũng như phương pháp tư duy logic đã giúp tôi rất nhiều về sau này. À, mà tôi lại lan man rồi. Chẳng hiểu sao cứ viết thì lại bị các kỷ niệm nó cứ chen nhau xô về, tôi cũng không biết làm thế nào để sắp xếp nữa.

Cách đây khoảng mấy tuần khi mới từ Bỉ về, tôi đi cafe vỉa hè thì run rủi thế nào lại gặp ông bạn cấp 1 ngồi đấy. 2 thằng nhìn mặt nhau ú ớ một lúc những vẫn gọi đúng tên nhau, cũng gần 20 năm rồi chứ còn ít ỏi gì. Bạn bè cấp 1 hồi ấy giờ cũng tản mát hết cả, ngồi nói chuyện rồi thỉnh thoảng nhớ đến tên đứa nào lại ồ à hỏi han tình hình.

Hồi ấy tôi làm lớp trưởng, oai lắm. Các bạn tôi sau này thỉnh thoảng vẫn nhắc 1 CT trắng trẻo thư sinh nhưng mà chỉ huy cũng oách lắm. Tôi vẫn còn nhớ có đợt tôi bị gãy tay, thế mà 1 tay bó bột, tay kia vẫn hô các bạn đứng sắp hàng, haizza, một thời oanh liệt.

Khi trường mới thành lập thì vẫn còn chưa có cơ sở riêng nên phải xài chung cơ sở với trường phổ thông trung học Hai Bà Trưng (nữ sinh Đồng Khánh). Nhà tôi lúc ấy ở đường Hà Nội, tuy chỉ khoảng gần 2km thôi nhưng đối với một chú bé lớp 1, cái quãng đường ấy quả thật quá nhiều trải nghiệm thú vị. Tôi hay cạy những viên gạch lát đường về để chơi táng lon bia với mấy đồng chí trong xóm, tôi hay nhặt lon bia về mài nắp để làm cốc uống nước và tôi cũng hay nhặt mấy cành củi khô về để mẹ nhóm lò... Khoảng 2 năm học ở cơ sở trường Hai Bà Trưng in đậm lại trong tôi hình ảnh của những 'trận chiến' theo đúng nghĩa đen của nó giữa 2 lớp A và B. Nguyên nhân vì sao thì tôi không còn nhớ rõ nhưng chỉ biết là cứ mỗi ngày đến lớp thì lại bàn tính kế hoạch tác chiến thể nào để đối phó với bên kia. Cô bạn Hà Thương làm tôi nhớ nhất với màn liệng chiếc dép nhựa lên trên mái nhà.

Sau khi đã có cơ sở cho riêng mình, trường chuyển về địa điểm ở đường Trần Cao Vân và ở đấy đến giờ, cho dù nay mô hình 'thực nghiệm' đã không tồn tại và trường cũng đã đổi tên thành 'Lê Quý Đôn'. Hồi ấy phong trào Đoàn Đội ở trường rất mạnh, đặc biệt với sự tham gia của Thầy Ấn mà bọn tôi vẫn hay gọi là Anh Ấn làm ở Chi Đội và Chi Đoàn của trường. Cũng là một nét riêng của Thực Nghiệm, bọn tôi được học bảng Morse và cờ Semaphore và những tín hiệu mật mã, mật thư đầy thú vị. Bọn tôi còn được học cả những kỹ năng để cắm trại, thắt nút dây và tất cả những điều này đều được bọn tôi áp dụng qua 2 ngày cắm trại tại trường vào năm lớp 4. Còn đọng lại trong tôi giờ này về đợt cắm trại năm ấy là không khí sôi nổi để chuẩn bị làm trại: con trai thì đạp xe về tận bến Chi Lăng để mua tre làm trại, con gái thì lo công tác hậu cần nấu nướng. Bọn tôi còn có thi xem lớp nào cắm trại đẹp nhất, rồi những trò chơi, hát hò và đỉnh điểm là đêm lửa trại 'nóng bỏng'. Kết quả là sáng hôm sau tôi bị phát hiện là 'bị' nằm gần các cô bạn gái (giờ không nhớ rõ nữa), miệng thì ú a ú ớ muốn nói mà chẳng nên lời vì đã bị mất tiếng sau 1 đêm hò hét khản cổ...

Rồi 'mối tình' của tôi với trường cũng kết thúc khi tôi học hết lớp 7. Hình như tôi bị ông trẻ của tôi xúi đi thi vào lớp chuyên toán của trường Nguyễn Tri Phương. À, mà nói đến đây lại nhớ đến năm lớp 5, tôi được chọn đi thi học sinh giỏi của Thành Phố. Nghĩ lại mà chết cười, trong bó đũa rút cột cờ thôi chứ thực ra tôi cũng đâu có giỏi giang gì đâu. Buồn cười nhất là thầy Thành dạy Văn cũng muốn tôi tham dự trong đội thi Văn của Thầy và thầy Phương dạy Toán thì cũng muốn tương tự. Cuối cùng thì tôi chọn Toán. Trước hôm thi, thầy hiệu trưởng gọi nhóm học sinh vào phòng riêng và dặn dò và thầy còn cho tiền bảo là để bồi dưỡng ăn uống nữa. Lúc ấy tôi lấy làm mừng rỡ lắm vì hình như là lần đầu tôi được cầm tiền, tôi về khoe bố mẹ và cất ngay vào tủ bufet để trưng bày, hình như là mấy tờ hai nghìn đồng thì phải, tổng cộng chắc cũng phải đến tám nghìn!!! (bố mẹ tôi không bao giờ đưa tiền cho con cái, chỉ đến mãi sau này, lớp 12 thì phải, mới đưa chút ít thôi, các cụ bảo là con nít mà quen với tiền sớm là hư. À, nghĩ lại cũng đúng, thảo nào mình đi cày mấy năm chả được bao nhiêu cũng vẫn cười phe phé!!!) Cuộc thi ấy tôi chẳng được giải gì, nghĩ lại thấy phí công các thầy cô đã hi vọng và trông đợi. Tuy vậy, lần thi vào chuyên toán tôi lại đạt được một số điểm nhất định. Tôi vẫn nhớ vào hè năm lớp 7, khi tôi đang học thêm Toán ở nhà thầy Phương, thầy bảo: 'T, mi đậu chuyên toán Nguyễn Tri Phương rồi đấy, x,x điểm, vừa đủ đậu" (xin phép giấu điểm số!).

Vậy là từ năm lớp 8, tôi chính thức bỏ trường Thực Nghiệm để học chuyên toán sau 7 năm gắn bỏ. 2 năm ở NTP và 3 năm ở QH cũng trôi qua vậy thôi, nhất thời tôi vẫn nghĩ rằng quảng thời gian 7 năm ở Thực Nghiệm là quãng thời gian đáng nhớ nhất của tôi thời còn học ở Huế. Hôm nay trở lại trường cũ, lòng cảm thấy xốn xang. Cũng xin viết ít dòng gọi là một chút tri ân đến ngôi trường cũ...